Hương trầm gợi nhớ

03/12/2005 20:48 GMT+7

Trầm là một thứ cây quý, khi được đốt lên tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Trầm chỉ mọc nơi thâm sơn cùng cốc nên ngày xưa người ta phải ngậm ngải tìm trầm. Ngày nay ngành hóa sinh tiến bộ, đã tổng hợp được hương liệu trầm.

Buổi sáng đi tập thể dục ở bến Nhà Rồng về, đi ngang các shop bán đồ mỹ nghệ ở đường Đồng Khởi, Lê Lợi lại cảm được mùi nhang trầm thoang thoảng. Người ta đốt nhang trầm để cầu một ngày mua may bán đắt. Trước kia cha tôi ngoài nghề kế toán để nuôi sống gia đình, ông còn là một nhà thơ. Cha tôi thường thức dậy lúc nửa khuya để sống với những vần thơ huyền ảo. Mẹ tôi chăm sóc chồng bằng cách đốt cho ông một khoanh nhang muỗi hương trầm nhập từ Hồng Kông. Tôi ngủ với cha nên hương trầm đã đi vào giấc ngủ tuổi thơ tôi và hình ảnh cha ngồi trầm tư ở bàn viết dưới ánh đèn vàng đã in đậm trong trí óc non nớt của tôi. Hình ảnh đó có một vẻ lung linh huyền ảo rất đẹp nên từ những ngày ấy tôi đã nguyện lòng lớn lên cũng sẽ ngồi viết như vậy giống cha tôi. Tôi không biết hương trầm có giúp cha tôi làm thơ được dễ dàng hơn hay nó có giúp thơ của cha tôi hay hơn không? Nhưng dường như hương trầm làm cho tinh thần ta thanh thản nhẹ nhàng, khiến hồn ta dễ bay lên chìm đắm vào ảo mộng. Những giấc ngủ ngào ngạt hương trầm của tôi thuở ấy luôn đầy mộng đẹp. Khi còn nhỏ, tôi mơ thấy được mẹ dắt cho đi ăn một món mà tôi khoái khẩu, tôi mơ thấy được cô giáo ôm vào lòng và tôi ngửi được mùi hương rất thơm từ cô. Lớn một chút tôi mơ thấy cùng nhỏ bạn chung lớp đi vào rừng và tôi "mi" nhỏ hay mơ thấy tôi là chú rể trong một đám cưới linh đình mà cô dâu là nhỏ hàng xóm nhà bên.

Dường như người viết lách nào cũng muốn tên in trên bìa sách và lưu truyền lại cho đời sau. Cha tôi bỏ ra một số tiền lớn tự in cuốn sử thi của ông. Tôi vẫn lén mẹ đốt nhang trầm cho ông khi hai cha con rút vào phòng. Quyển sử thi của ông được đưa vào chương trình giảng dạy cho sinh viên văn khoa nhưng tiền bán sách chẳng thu về được bao nhiêu. Mẹ tôi bực bội, sanh sự nhiều hơn. Đó cũng là điều tự nhiên dễ hiểu. Phụ nữ mà, có ai chịu được khi họ đứng sau một nỗi đam mê gì đó trong lòng chồng.

Cha tôi bị tai biến mạch máu não, hôn mê rồi chết. Mẹ tôi lại đốt nhang trầm, cắm lên bàn thờ. Bà ngồi trong bóng tối như mong những làn khói hương trầm sẽ đưa những lời trò chuyện thì thầm của bà đến với cha tôi. Tôi nhiễm thói quen này của bà từ đó. Tôi thường đốt nhang trầm, ngồi trong bóng tối, nghĩ đến cha tôi và tâm sự, trò chuyện với ông về mọi buồn vui trong cuộc sống. Những giây phút ấy, tôi cảm thấy dường như cha vẫn còn rất gần gũi, như cha vẫn còn quanh quẩn bên tôi. Những lúc gặp khó khăn, sau khi ngồi lắng tinh thần với hương trầm và tập trung tư tưởng, tôi luôn cảm thấy đầu óc sáng suốt ra và dễ dàng tìm ra cách giải quyết cho vấn nạn của tôi hơn. Dòng đời run rủi, tôi cũng đã dấn thân vào nghiệp viết lách như cha tôi ngày ấy. Rút kinh nghiệm của ông, tôi đặt nỗi đam mê viết lách dưới hạnh phúc gia đình. Tôi sẵn sàng dừng một bài viết dở để đi chơi với vợ con. Tôi dồn tiền cho con học đại học chứ không tự in sách truyện của tôi.

Con người khi chết sẽ trở thành cát bụi. Sự nghiệp, công danh có lừng lẫy cũng sẽ thành hư không như khói nhang sẽ tan loãng, như hương trầm sẽ phôi pha. Tôi đã nhận ra điều đó sau nhiều lần tĩnh tâm với hương trầm. Đối với tôi chỉ có một điều quan trọng là sự bình an trong tâm hồn, chỉ có một việc quan trọng là chia sẻ sự bình an cho mọi người như lời cha tôi dạy ngày xưa. Mỗi đêm đốt hương trầm, ngồi vào bàn viết tôi lại nhớ đến cha tôi. Tôi cũng là người vô thần, nhưng mỗi lúc nghe tin bão khẩn cấp, tôi lại ước ao có một đấng thiêng liêng nào đó đón nhận lời cầu nguyện của tôi đang theo mùi hương trầm đưa đến…

Yên Định

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.