Tôi yêu những bài thơ Phạm Tiến Duật từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Có cái gì đó lôi cuốn đến kỳ lạ. Tự nhiên, dung dị mà đầy chất lính, mà song hành với cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc. Cùng với lứa tuổi mình, họ không trực tiếp cầm súng nhưng những trang thơ ấy cũng đủ nhen lên lòng tự tin, tinh thần lạc quan và tinh thần dân tộc sáng ngời. Trong làn bom đạn ác liệt ấy, khi sự sống cận kề cái chết, những câu thơ trẻ trung đời lính lại ngân lên, thăng hoa thành động lực chiến đấu.
Thơ Phạm Tiến Duật có cái gì trong sáng và trẻ trung đến lạ kỳ. Trong sáng như chính cái tâm chân thành của nhà thơ khi viết nên bao dòng cảm xúc ngày ấy, trẻ trung như chính bản chất của người lính. Những trang thơ kháng chiến đọc lên, người ta như đang được sống với chính không khí chiến trường, với cái nhìn “tình tứ” của chàng trai trẻ với cô thanh niên xung phong… Có lẽ vậy mà chính ông, thế hệ ông đã làm nên mảng thơ có sức lan tỏa đến bao nhiêu thế hệ.
Hôm nay đây, quanh ông bạn bè tề tựu đông đủ, gửi niềm tri ân đối với một hồn thơ - hồn người. Người đọc khắp nơi tìm về những kỷ niệm và trang thơ trẻ trung đầy chất lính để thấy rằng ông vẫn còn đấy, chỉ là một sự vắng mặt tạm thời.
Xin thắp nén tâm nhang thành kính vĩnh biệt một hồn thơ. Rồi đây, những trang thơ ấy sẽ mãi được trân trọng như nó từng được như thế!
Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Không có kính không phải vì xe không có kính Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng Không có kính ừ thì có bụi Không có kính ừ thì ướt áo Những chiếc xe từ trong bom rơi Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời Không có kính rồi xe không có đèn Phạm Tiến Duật |
4.12.2007
Đỗ Hồng (Thanh Hóa)
Bình luận (0)