Lai rai chuyện nhậu

09/12/2010 08:55 GMT+7

(TNTS) Bây giờ mình yếu rồi, chuyện nhậu nhẹt không còn ham hố nữa. Thời trẻ thì say sưa tối ngày. Hầu như cuộc rượu nào mình cũng có mặt, đến nỗi anh Tường (Hoàng Phủ Ngọc Tường) nhiều lần kêu lên, nói thằng ni nhậu suốt ngày, rứa thì viết lách khi mô hè. Hi hi mình cũng nghĩ anh Tường như thế, anh đã sà vào cuộc rượu nào thì ít khi rời cuộc rượu trước mọi người, nếu còn một người thì anh vẫn còn ngồi, uống và nói, uống và nói triền miên từ đầu cuộc đến cuối cuộc.

Dân viết lách thường hay tụ bạ nhậu nhẹt, phần vì ham vui, rời khỏi bàn làm việc, sau khi một mình chống chọi với “pháp trường trắng”, đa phần đều muốn tìm kiếm bạn bè giải stress; phần vì nhu cầu tìm kiếm thông tin, nhặt nhạnh tư liệu sống quanh bàn nhậu. Đôi khi nghe lỏm được nhiều ý tưởng cực hay, nhiều đề tài hấp dẫn bạn bè buột miệng nói ra. Xưa ở Huế, cạnh Hội văn nghệ ở 26 Lê Lợi có quán rượu chị Phước, đó là nơi tụ bạ của đủ loại anh tài xứ Huế. Nhà mình ở 24 Lê Lợi, hễ có ai đến quán chị Phước ới một tiếng là mình vọt ra liền.

Trước khi vào Sài Gòn, quán chị Phước là nơi hẹn bạn bè của anh Sơn (Trịnh Công Sơn). Ai muốn tìm anh cứ ra quán chị Phước là có liền. Cứ sáng sớm anh đi xe đạp đến hội, ăn sáng uống cà phê với ai đó, đến chừng 9, 10 giờ là anh tạt vào quán chị Phước. Anh Ngô Minh cũng từ Sở Thương nghiệp đạp xe về, anh Vĩnh Nguyên từ hội đi ra. Mấy anh ới mình một tiếng, mình vọt ra, thế là có ngay một cuộc rượu. Ngồi một lúc thì anh Thái Ngọc San, anh Hoàng Phủ Ngọc Tường, anh Tô Nhuận Vĩ cũng từ hội kéo ra. Thỉnh thoảng anh Nguyễn Khoa Điềm cũng ra đấy, nhậu say sưa có khi đến 3, 4 giờ chiều mới thôi.

Hồi đó nghèo khổ, chỉ có rượu trắng với nem, tré thôi, có điều không ai nghĩ chuyện nhậu sang, anh Sơn, anh Điềm, anh Tường lúc nào cũng có các đại gia chầu chực mời mọc nhưng các anh chả thích, chỉ thích tụ bạ quán rượu chị Phước thôi. Chị Phước hiền lành, ai uống gì, ăn gì thì cứ nhớ mà thanh toán chứ chị chẳng nhớ bao giờ, đưa chị bao nhiêu chị cũng cười. Chị không thuộc loại thích “buôn dưa lê”, ai nói gì chị đều bỏ ngoài tai hết. Thành thử mọi người rất yên tâm, nhỡ mình có nói gì đó cũng không sợ chị mách lại. Chương trình nhậu nhẹt hôm nào cũng giống hôm nào. Lúc đầu là nói việc hội, phê phê thì hát hò, đọc thơ ỏm tỏi, đến khi say sưa thì cãi nhau, phồng mang trợn mắt nói tao thề từ nay tao không thèm uống với chúng mày nữa. Thế là tan hội.

Rồi hôm sau lại lặp lại y xì, nhậu nhẹt ở Huế thuở đói nghèo là vậy đó.

Nhậu ở Sài Gòn thì khác. Sài Gòn sôi động, đời sống chảy xiết, dân nhậu Sài Gòn, là nói cánh viết lách, sáng dậy sớm hẹn nhau đi ăn sáng uống cà phê nói chuyện công việc, rồi cắm cổ làm việc cho đến chiều tối xong việc mới nhậu nhẹt tới số, có khi kéo dài tới khuya.

Nhậu ra nhậu, mọi người quẳng hết việc hát hò chọc quê chơi vui, đúng là dân chuyên nghiệp. Anh nào gọi đi nhậu anh đó trả tiền, luật bất thành văn từ xưa đến nay. Không như dân Bắc cứ gọi nhau đi, nhậu xong ai có tiền thì trả, thành thử đến giờ thanh toán cứ nhìn nhau nói cười nhàn nhạt, nhiều anh cứ đúng giờ đó nhìn đồng hồ đứng dậy, nói mình có việc phải về sớm, bí quá thì nhảy đại vào toilet, hi hi.

Sài Gòn mỗi trận nhậu thường chia thành ba hiệp, hiệp một bia hơi, uống mồi chừng dăm bảy vại là kéo nhau đi karaoke, hội hát bằng mồm hội hát bằng tay. Cuối cùng thì nháy nhau đi massage, kẻ massage sấp người massage ngửa. Sau đó thì biệt tăm, có khi nửa năm chẳng gặp nhau.

Sài Gòn lắm việc, bạn bè từ xa đến, sơ thì mời nhau cà phê ăn sáng, thân thì nhậu một trận tơi bời rồi lặn mất tiêu, ít ai mời bạn về nhà. Nhiều người mới vào vào Sài Gòn hay bị sốc. Đã quen thói ở miền Trung miền Bắc, hễ có bạn tới là đánh đu với bạn suốt ngày, nay thấy bạn lặn mất tiêu suốt kỳ mình ở chơi, đến ngày về gọi điện chào cũng chỉ nói đi mạnh giỏi nghen, chẳng thấy tiễn tiếc gì thì ngạc nhiên lắm, đôi khi tủi thân, bực mình nữa.

Ngược lại dân Sài Gòn lần đầu ra Bắc cũng hay bị sốc. Sáng mấy anh quen gọi đi nhậu, chiều lại mấy anh đó đón đi, ngày mai ngày kia vẫn mấy anh đó, đến ngày ra đi cũng mấy anh đó. Nhiều người cứ băn khoăn không hiểu sao người ta mất quá nhiều thời giờ vì mình, đâu biết thời đó cánh viết lách xứ Bắc chỉ có một món tiêu xài thoải mái, đó là thời gian.

Dân Hà Nội cà phê không ham, công việc lại chẳng nhiều, ngủ dậy muộn, ăn sáng xong làm mấy chén chè chén mới túc tắc đến công sở. Vật vờ vào ra cho đến trưa, giờ cơm trưa cũng là giờ đàn đúm, đến chiều tối lo về với vợ. Phàm đã chui vào chuồng lập tức nội bất xuất ngoại bất nhập, cố gắng làm anh chồng ngoan cho đến sáng hôm sau. Nhậu nhẹt nhiều khi như họp, bàn đủ chuyện trên trời dưới đất, cãi nhau ỏm tỏi.

Thi thoảng mới có cuộc nhậu chia làm ba hiệp, hiệp một nhậu say chí tử, hiệp hai mới kéo nhau đi hát hay massage. Nhưng quân số hiệp hai thường mất đi một nửa, đủ thứ lý do để bỏ cuộc, người sợ vợ, kẻ sợ quan trên nhìn xuống người ta trông vào.

Dân nhậu Hà Nội quan tâm đến cái view, thoáng đãng yên tĩnh càng tốt vì họ cần nói chuyện, cuộc nhậu nào cũng có người nêu vấn đề mọi người góp bàn hoặc tranh cãi, gọi là nhậu vấn đề. Cánh viết lách Hà Nội ngồi với nhau mỗi ông là một ông trời con, không việc gì không phán được, ông nào ông nấy phát ngôn tầm cỡ rất ghê. Hết nhậu về công sở lại bóp miệng vật vờ vào ra vô cùng khiêm tốn, hi hi.

Dân viết lách miền Trung thường nhậu nhẹt bất tử, bất kể giờ nào miễn có tiền. Việc văn chẳng có bao lăm, thời gian không thành vấn đề, chỉ cần cái cớ là kéo nhau vào quán. Bạn bè ở Nam ra, ở Bắc vào là cái cớ tuyệt vời để khai báo với vợ, có thể đi thâu đêm suốt sáng. Cứ sáng ra thì tụ bạ quán cà phê, ngồi chán thế nào cũng có người kéo đi quán, nhậu hết cuộc này sang cuộc khác, tối vừa về nhà có người gọi lại vọt, các bà vợ chỉ nguýt lườm ít ai dám nói. Ngày nào cũng nhậu, ít ai có khả năng bao sân, thành ra có kiểu nhậu nối dài. Anh đến sau bảo kể từ đây là phần của tôi nhé, một anh khác đến lại bảo kể từ đây là phần của tôi nhé, mỗi anh chịu thanh toán một khúc, cứ thế nối dài ra mãi.

Ngày nay văn hóa nhậu ba miền đã có nhiều điểm tương đồng. Dân nhậu Bắc, Trung đã chuyên nghiệp tựa dân nhậu Nam. Cánh viết lách Hà Nội không chỉ nhậu vấn đề, nhậu đờn ca cũng rất phê. Cánh viết lách Sài Gòn không chỉ nhậu đàn ca mà nhậu vấn đề cũng rất nổ. Cánh viết lách miền Trung đã có nhiều việc làm hơn, anh nào cũng cộng tác với vài ba tờ báo ở Hà Nội, Sài Gòn, nhậu nhẹt đã có giờ, không còn triền miên như ngày xưa nữa. Chỉ có cái anh miền này ngồi chê anh miền kia nhậu nhiều, nói chúng mày nhậu kinh quá, nhậu thế có ngày chết mất ngáp. Anh miền kia khuyên anh miền này, nói bớt nhậu nhẹt đi, chúng mày không biết thương vợ thương con à. Tóm lại anh nào cũng say sưa tối ngày chẳng anh nào bớt, hi hi.

Nguyễn Quang Lập

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.