Phạm Thành Lương - Một cái định nghĩa về sự hồn nhiên

10/12/2016 13:37 GMT+7

Tan trận Hà Nội ACB - Khánh Hòa trên sân Hàng Đẫy gần chục năm về trước, cùng với các đồng đội, nó hớn hở chạy vào sân ăn mừng chiến thắng. Nhưng lạ là nó chỉ đi mỗi một chiếc dép tổ ong, chân thì bước thấp bước cao, miệng thì vừa cười toe toét, vừa chủ động phân trần: 'Lúc đội ghi bàn, em tung chiếc dép còn lại lên ăn mừng, mất xừ nó rồi'.

 Cách nó cười, nó nói, nó đi đứng khi ấy hệt như một cái định nghĩa về sự hồn nhiên trong cuộc đời này vậy. Phải, con người ta chỉ có thể hồn nhiên đến như thế là cùng! Sau này, để ý nó nhiều hơn, tôi chứng kiến thêm nhiều lần nó cười hồn nhiên như thế. Như khi MC Diễm Quỳnh của VTV 6 hỏi nó: "Đá bóng như thế, học hành kiểu gì?" thì nó lại vừa cười vừa bảo: "Học hành gì, tụi em toàn đi xin điểm".
Hôm ấy là một chương trình truyền hình trực tiếp. Tôi ngồi cạnh, nghe nó nói và tự nhiên cứ tưởng tượng, nếu không phải là nó, mà là một cầu thủ giỏi diễn và thích diễn nào đấy, thì câu trả lời sẽ ra sao nhỉ? Mà cũng chẳng cần tới mức giỏi diễn, chỉ ở khôn khôn một tí, thì câu trả lời sẽ như thế nào? Có lẽ, câu trả lời sẽ khác một trời một vực so với câu trả lời hồn nhiên của nó.
Dạo đó, cái dạo chưa nổi tiếng lắm, nó từng hồn nhiên chia sẻ: "Em bảo em là cầu thủ bóng đá, vào Đội tuyển Quốc gia mà dân làng em chả mấy người tin. Mãi sau, thấy em trên ti vi, họ mới tin". Ừ, tin làm sao được, vì cái khái niệm "Đội tuyển Quốc gia" đầy thiêng liêng, trang trọng có vẻ là một thế giới quá xa xôi so với cái thằng có thân hình bé tí bé tẹo, có lối sống bình dị tới mức...nhà quê, và có tính cách... hồn nhiên sỏi đá như nó - cái thằng Lương "dị" này.
Thành Lương đã tuyên bố từ giã đội tuyển Việt Nam sau bán kết ngày 7.12 Độc Lập
Ấy thế mà khi khoác áo đội tuyển Quốc gia, nó đã để lại những khoảnh khắc găm vào trái tim người hâm mộ những dấu ấn không dễ phai nhoà. Vòng bảng AFF Suzuki Cup 2008, cái trận quyết đấu Việt Nam - Malaysia hôm ấy, sau khi ghi bàn mở tỷ số, nó cười rạng rỡ, rồi nhanh chóng rút từ trong tất ra một lá cờ tổ quốc, vẫy lên cao ăn mừng.
Nó bảo: "Thầy "Tô" (HLV Calisto - PV) bảo mỗi người phải để trong tất một lá cờ để biết mình phải đá, phải chiến đấu vì ai". Và nó, người đầu tiên ghi bàn trong cái trận đấu "Thầy "Tô" bảo...", người đầu tiên vẫy cờ trong cái trận đấu "Thầy "Tô" bảo..." - một nó nhỏ bé, gầy guộc nhưng dẻo dai, rạng ngời thực sự là một hình ảnh cảm động, gợi nhiều suy nghĩ về sức chiến đấu của một con người - một cầu thủ vì màu cờ sắc áo Quốc gia.
Thật lòng, tôi thấy hơi gượng bút khi đặt hai chữ "chiến đấu" vào một người như nó, vì tôi biết, nếu có hỏi nó sẽ lại cười hồn nhiên rồi bảo đại loại: Có gì đâu, cứ vào sân là đá hết mình thôi anh! Chắc chắn nó sẽ bảo thế, và đơn giản chỉ có thể. Nhưng với tất thảy người xem nó thật sự đã chiến đấu - chiến đấu với tất cả khả năng có thể của mình.
Khi sự chiến đấu không đem lại thành công như mong đợi, nó khóc - lại là những giọt nước mắt hồn nhiên, kiểu như vui thì cười, buồn thì phải khóc. Nhưng với cá nhân tôi, đấy luôn là những giọt nước mắt ám ảnh. Chung kết SEA Games năm 2009 đấy, sau một trận thua như "tự sát", nó ôm mặt khóc rưng rức - kiểu khóc của một cậu bé.
Bán kết lượt về AFF Cup năm 2010 đấy, sau khi nhận thẻ đỏ rời sân, nó bật khóc ngay. Và mới đây nhất, nó lại cùng các đồng đội khóc rưng rức sau trận đấu cuối cùng trong màu áo đội tuyển Quốc gia.
'Tí hon' Thành Lương giúp thủ môn bất đắc dĩ Quế Ngọc Hải đeo găng của....Nguyên Mạnh Độc Lập
Cái đêm sau giọt nước mắt 2009 trên đất Lào, tôi nhắn tin cho nó: "Hỏi thật, liệu hôm nay có mùi gì không?". Tin trả lời của nó: "Không anh ạ. Đừng nghĩ thế mà tội anh em". Lúc ấy, bộ óc của một nhà báo buộc tôi phải phân vân: Nó quả đúng đang nói điều nó nghĩ, hay đây là cái lần "phi hồn nhiên", "phi thật thà" hiếm hoi của nó?
Và ngay cả bây giờ, khi ngồi viết bài này, dù tin và khoái nó đến 99,99% thì tôi vẫn buộc phải để lại 0,001% nghi ngờ: liệu đến một ngày nào đó những viết lách của mình về nó rồi sẽ... việt vị hay không?
Tôi thấy sợ cái 0,001% ấy, vì đến một người giống như một cái định nghĩa về sự hồn nhiên như nó còn có lúc đánh lừa cảm giác của mình thì xét cho cùng, ở cái làng bóng này cũng chẳng còn gì để tin và xem nữa!
Cầu trời, 0,001%!
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.